Bông Hồng Trắng Riêng Tôi
Tôi lặng lẽ nhận đóa hoa Hồng Trắng,
Từng cánh hoa như rung nhẹ trong tay,
Vị mặn trên môi và mắt nghe cay,
Tôi cúi mặt để đong đầy nỗi nhớ,
Ánh mắt Mẹ là ngàn sao rực rỡ
Là ánh trăng soi tỏ lối đêm đen ,
Mẹ xa rời con từng bước không quen,
Khi vấp ngã vẫn nghe thèm hơi Mẹ.
Tôi dù lớn Mẹ vẫn xem còn bé.
Giữa đêm khuya thường dậy khẽ đắp chăn.
Trọn vẹn cho con bao nỗi băn khoăn,
Từ viên thuốc đến chén canh ngon ngọt.
Mẹ, Mẹ ơi giờ lòng con đau xót
Nhớ ngày nào con bỏ Mẹ rời quê,
Mờ mịt xứ người xa lắc đường về
Nghe chị kể, trong cơn mê Mẹ khóc,
Rồi mòn mỏi trong tháng ngày đơn độc,
Mẹ ra đi khi con vẫn còn xa,
Ngày về thăm chỉ di ảnh Mẹ già
Vẫn ánh mắt hiền hòa như ướt lệ,
Khi con hiểu thì Mẹ ơi đã trễ,
Hạnh phúc nào bằng khi Mẹ còn bên,
Để bây giờ trong ray rứt triền miên
Tìm dáng mẹ qua từng đêm mơ ngủ,
Và hôm nay thêm một lần ấp ủ
Một đóa hồng chẳng chứa đủ thương yêu,
Mẹ, Mẹ ơi con muốn nói thật nhiều,
Lời tạ tội cùng Mẹ yêu lần nữa .
HKT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét