Nếu như cần chứng minh rằng mỗi cá nhân người là một chỉnh thể đơn nhất thì audiophile có lẽ là một ví dụ vô cùng hoàn hảo. Họ đầy sự đam mê và tinh thần chia sẻ, nhưng sâu thẳm bên trong lại là một thế giới thưởng thức rất riêng tư mà khó ai có thể chạm vào.

Khi âm nhạc chỉ là thứ nhạc nền cho cuộc sống

Thật kỳ lạ, nhiều người nghĩ rằng sự nghe đơn giản chỉ là lấy ráy tai cho sạch và bật vài đĩa CD lên để thưởng thức. Nhưng có lẽ mọi người quá thờ ơ, hoặc tất cả chúng ta đã nghiêm túc một cách nhiệt tình với cuộc sống để rồi chưa bao giờ tự hỏi rằng: âm nhạc là gì?

Ok, khi cuộc sống được nhuốm màu digital thì bạn gần như sống trong một môi trường tràn đầy âm nhạc. Âm nhạc là không khí, là niềm vui, là nỗi buồn…. nhưng điều đáng tiếc là nhiều lúc âm nhạc tồn tại cũng chẳng sao, mà không tồn tại thì cũng chẳng sao.

Bạn bước chân vào quán cà phê yêu thích, âm nhạc chỉ là thứ gì đó màu mè để bạn quên hết mọi thứ và cắm cúi làm việc, hoặc trông giống như đang làm việc?

Bạn bước chân vào một đám cưới, âm nhạc giống như một trật tự viên gào thét để bạn bớt khó chịu bởi những tiếng ồn ào do hàng tá những kẻ say xỉn xung quanh tạo ra?

Bạn mặc quần áo chỉnh tề đi dự một đám tang, và âm nhạc giống như một đám người khóc thuê đang nhiệt tình làm cho không khí trông có vẻ hoàn hảo hay ảm đạm hơn?

… và nhiều lúc bạn sống trong một môi trường tràn đầy âm nhạc, nhưng bạng cũng chẳng cần đến âm nhạc, bởi nó giống như xăng, rau muống, đậu phụ hay xi măng… chỉ là một thứ gia vị để làm cho cho cuộc sống thêm màu mè và thơm tho.


Home alone

Một câu chuyện quen thuộc của audiophile đó là khi yêu một cô gái, âm nhạc đối với họ chỉ là những buổi hò hẹn mộng mơ. Nhưng một vài năm sau đó, bất chợt lắng nghe lại bản nhạc xưa và những kỷ niệm chợt ùa về giống như một cơn bão - lúc đó âm nhạc mới thực sự có ý nghĩa.

Ok, hầu hết chúng ta từng ngồi trên ghế sô pha và lắng nghe những bản nhạc yêu thích cùng với bạn bè, với gia đình hoặc với những người có cùng đam mê.

Và chúng ta lầm tưởng đó là âm nhạc?

Không, đó là hạnh phúc!

Một thứ âm nhạc đích thực có lẽ chỉ đến ở những “giờ vàng”, khi tâm hồn của bạn được tự do. Ở đó, thiết bị trước mắt bỗng dưng biến mất và cuộc sống đã ở một nơi nào đó rất xa mà tâm hồn bạn không thể chạm tới.

Phải chăng âm nhạc đích thực phải là một thứ gì đó rất riêng tư? Phải chăng âm nhạc đích thực chỉ đến khi bạn ở nhà một mình và vặn volume lên? Hay khi bạn lái xe trong một cơn mưa và đặt chân đến những nơi xa lạ?