Chủ Nhật, 25 tháng 5, 2014
Thứ Ba, 6 tháng 5, 2014
Những bức ảnh màu hiếm và đẹp về Sài Gòn năm 1956
Đường Lê Lợi.
Đường Trần Hưng Đạo.
Đường phố Sài Gòn.
Bãi để xe của rạp chiếu phim Đại Nam trên đường Trần Hưng Đạo.
Đền kỷ niệm trong Thảo Cầm Viên.
Nhà thờ Đức Bà.
Tòa Đô chính.
Đường Trần Hưng Đạo.
Xích lô Sài Gòn xưa.
Kênh Nước Đen.
Hàng chục chiếc xô tập trung tại một vòi nước máy công cộng.
Quảng cáo cho một bộ phim Ấn Độ chiếu tại rạp Thành Chung.
Chợ An Đông.
Khu vực bán gà vịt.
Quầy bán nước mía.
Các bà bán rau.
Cửa hàng đồ sứ.
Trò ảo thuật của gánh thuốc Sơn Đông.
Quầy thuốc lá trên vỉa hè.
Một góc phố mùa hạ.
Chùa Ngọc Hoàng ở Đa Kao.
Những vòng hương trong chùa.
Lăng Ông Bà Chiểu.
Bên trong Lăng.
Một thầy đồ chuyên đoán mệnh, giải quẻ.
Kênh rạch ở Sài Gòn.
Sông Sài Gòn.
Bến Bạch Đằng.
Khu vực quận 5 nhìn từ máy bay.
Khu vực quận 1 nhìn từ máy bay.
Theo KIẾN THỨC
Chủ Nhật, 4 tháng 5, 2014
CẦN GIỜ - Chẳng cần thêm giờ
"Chưa đi chưa biết Cần Giờ
Đi rồi biết chắc ... đừng mơ thêm lần nào"
Tôi bước chân ra khỏi nhà vào lúc 11h30 trưa với hình ảnh bãi biển Cần Giờ trong tâm trí, trời bên ngoài nắng gắt không một gợn mây, đường phố Sài Gòn vẫn tấp nập người qua lại. Trên tay là cái "stupid-phone" và thằng google map thân thương, người vẫn luôn chỉ cho tôi đường đi nước bước trong cuộc đời này. Như mọi lần, tôi vẫn hỏi nó theo phong cách quen thuộc "đi Cần Giờ đường nào mày?", và vẫn như mọi lần, nó âu yếm trả lời lại tôi như một thằng gay chính hiệu dù là tôi lần nào cũng hỏi rất láo xược, chả please hay làm ơn gì cả, xong việc cũng chẳng thèm thanh kiu nó một tiếng. Đi Cần Giờ mà từ Q10 thì theo đường Phạm Hùng đến Nguyễn Văn Linh rồi rẽ sang Nguyễn Hữu Thọ, chạy thẳng miết, hết đường thì rẽ sang Liên Ấp 2, rồi qua phà, tới An Thới Đông rồi quẹo phải, chạy tiếp là sẽ tới. Ok, let's go!
Có một điều chắc chắn trong cuộc đời này là không nên đặt niềm tin hoàn toàn vào một cái gì cả, dù cho đó có là thằng google gọi dạ bảo vâng. Tôi phóng xe mải miết theo con đường đã định sẵn trong đầu cho đến khi thấy ... cây cầu đang xây và con sông, hết đường đi, WTF, thằng google nó chơi mình àh, đường Liên Ấp 2 đâu? Tất nhiên, trong cơn bối rối thì tôi vẫn giữ được sự hoảng loạn, phi ngay vào ... trạm y tế ấp, để bạn gái nhảy xuống hỏi đường. Cô ấy bình thản nói, "đi Cần Giờ sao con lại đi đường này", sự hoảng loạn dường như chuyển sang tuyệt vọng. May mắn sao cô ấy nói tiếp, "con phải chạy ngược lại, tới cái quán thức ăn gia súc ngay chợ, quẹo vào hẻm nhỏ đó rồi chạy hoài sẽ tới bến đò". Vậy là vội vàng chạy ngược lại mà quên không suy nghĩ tại sao lại là bến đò mà không phải là bến phà như trong hướng dẫn.
Liên Ấp 2 đúng là con đường giống với tên gọi của nó, nối giữa các ấp với nhau, đường có bề ngang đủ cho 2 chiếc xe máy đi vừa, đường đất và rải đá dăm, chạy xuyên qua những cánh đồng ngập nước mặn, những ao tôm, ao cá, chạy xuyên qua cả những cánh rừng sác. Trưa nắng nên trên con đường chỉ có độc một mình tôi đi, do đường xấu nên không thể chạy nhanh được, 20 km/h nên đoạn đường vắng vẻ dường như xa thêm ra. Trong khung cảnh này, nếu như có ai thích nhảy ra cướp thì chắc chắn là tôi sẽ nằm im cho nó cướp, cướp được gì thì cướp đi, "chống cự là bụng bự". Hên mà dân ở đây toàn người tốt, chưa có ai chuyển sang nghề nhàn nhã này.
Cuối cùng cũng đến được "bến đò", mà thực chất là một bến phà nhỏ, phà ở đây là phà cỡ nhỏ, do tư nhân đứng ra tổ chức đưa đón khách sang 2 bên bờ sông, chỉ chở người và xe máy. Do là tư nhân làm nên giá thích lấy bao nhiêu thì lấy, 2 người cộng với xe máy là 12k (trong khi ở phà Bình Khánh chỉ 5,5k thôi). Chiếc phà nhỏ nhắn lặng lẽ tiến ra giữa sông và xoay một vòng uyển chuyển (phà nhỏ nên chỉ có một đường lên xuống, ra giữa sông phải xoay vòng qua hướng bên kia), đi khoảng 10 phút là sang bên kia sông, vậy là sáo đã sang sông, xổ lồng thôi.
Đi đâu đó, nếu như chưa biết đường thì đi sẽ cảm thấy dường rất dài và đi rất lâu, nhưng nếu đã biết rồi thì ngược lại, cứ nhắm thẳng hướng mà phang, đảm bảo không nhầm lỗ nữa. Chạy một mạch khoảng 25km nữa thì xuống đến biển Cần Giờ, gửi xe vào bãi xe đông nghịt người. Gọi cho mấy đứa bạn đã xuống trước để tập hợp lại đú đởn, thở phào nhẹ nhõm vì cũng đã đến được nơi nhưng đâu ngờ rằng bi kịch vẫn còn dài.
Xuống biển chơi thì một số người muốn tắm, một số người muốn ngắm và tất cả mọi người muốn ăn nhậu. Cả nhóm chả ai muốn tắm hay muốn ngắm gì cả, chỉ muốn ăn hải sản. Bây giờ có 2 phương án, một là xuống đó, ăn ngay tại quán, 2 là vô chợ gần đó mua hải sản tươi nhờ người ta chế biến rồi đem xuống ăn. Sau một hồi thảo luận thì quyết định vào chợ, vừa thăm thú vừa mua đồ ăn luôn. Cơ man nào là cá mực, ốc, ghẹ ... nhìn hoa cả mắt, thấy con nào cũng ngon cả. Vào một chỗ thấy có nhiều ghẹ sống, lựa 1 kg ghẹ, 2 kg sò điệp, 1 bạch tuộc, mọi thứ đều tươi roi rói. Tính tiền xong thì nhờ người làm, trả tiền công để làm mấy thứ đó hết 110k. Cả nhóm ra quán nước mía gần đó ngồi đợi, bi kịch giờ mới bắt đầu.
Lại thêm một lần nữa phải nhắc lại là đời này đừng tin ai hoàn toàn cả, nhất là ... mấy bà bán cá. Sau hơn 30 phút ngồi đợi, nước miếng nuốt ừng ực vì tưởng tượng đống hải sản tươi ngon mà mình sắp ăn thì bác ấy cũng đon đả đem lại mấy con ghẹ luộc xong. Ô kìa, hình như có gì lạ lạ ở đây, vẫn đủ 8 con nhưng sao mấy con này có vẻ nhỏ hơn. Mấy bạn gái còn phát hiện là hồi nảy mua có 4 con ghẹ cái có vân bông hoa nhưng sao giờ biến thành ghẹ thường hết, mà toàn ghẹ đực. Có lẽ nào luộc ghẹ nó đổi màu mai và chuyển đổi giới tính không ta. Vâng, đây là thứ dễ quan sát nhất, đong đếm được mà còn bị đổi sống thành chết, đổi đực thành cái, đổi trắng thay đen, đổi tình lấy tiền, thì 2 cái thứ kia là bạch tuộc nướng và sò điệp chắc không thoát được số phận bi đát đã được định sẵn của nó. Ôi, ông trời thật là độc ác, nỡ ngăn sống cách núi, chia loan rẽ phượng không cho những thứ tươi ngon kia vào được miệng mình.
Vậy là chưa thấy biển đâu mà đã có ấn tượng xấu với kiểu buôn bán ở đây, ra mua bia thì cũng quất đến 15k/lon bia Tiger, mà mua trong tiệm tạp hóa chứ có mua ở quán ăn sát biển đâu. Thôi thì lễ tết, đành chắc lưỡi cho qua vậy. Xuống đến nơi kiếm chỗ mát mẻ định thuê ghế, thuê bàn ngồi nhưng nhận được lời từ chối dịu dàng của anh chủ, chỉ cho thuê nếu ăn đồ ăn của quán, đem ở ngoài vào thì không được. Cụt hứng tập 3, nhưng không sao, ra bãi phi lao ngồi dưới đất cũng được, hàng chục hàng trăm người ngồi đó ăn, mình cũng ăn được. Ăn uống no nê cái đã, biển gì tính sau.
Biển Cần Giờ chưa bao giờ là bãi biển đẹp, những ngày thường rất vắng người, chỉ có lễ tết mới đông nghịt thế này, xe cộ chạy long nhong trên bãi, hàng quán dọn ra tận mép nước, tạo nên một khung cảnh ngột ngạt và xô bồ. Bãi biển thì tuyền một màu cát đen rất phù hợp với màu của nước biển. Mặc dù vậy thì có rất đông người xuống tắm, tôi thì chắc chắn là không, biển Phan Thiết mà mấy năm nay còn không bước xuống. Dạo một vòng đúng 10 phút là quay lên lại đi về, kết thúc một chuyến đi biển Cần Giờ.
Đương nhiên, Cần Giờ không phải chỉ có bãi biển xấu, nơi đây còn có những nơi du lịch sinh thái khác rất đáng đi như đi cano tham quan rừng ngập mặn, đi đảo khỉ, bảo tàng ... Nhưng những ai muốn đi Cần Giờ thì cần nhớ kỹ, đi đường Huỳnh Tấn Phát qua phà Bình Khánh cho lành, mua hải sản trong chợ chẳng rẻ hơn là bao mà còn có thể được khuyến mãi thêm cục tức, bãi biển thì "đẹp dã man tàn bạo" nên đừng hy vọng gì nhiều. Chừng đó đủ rồi, ai thích thì "xách cục tiền lên và đi" thôi, riêng tôi có lẽ phải còn lâu rất lâu nữa mới có dũng khí quay lại nơi đây.BuiAn, sg, 1/5/2014
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)